“Trảm!”
Mọi người chỉ nghe Trương Cửu Dương khẽ quát một tiếng, sau đó cây trâm gỗ ấy lập tức bay ra, hóa thành một thanh trường kiếm màu đỏ như ngọc, dài ba thước, trên thân kiếm lại hiện lên kim quang thuần dương rực rỡ tựa thái dương.
Chẳng thấy đó sao, lò rèn Côn Ngô khói lửa bay, hồng quang tử khí rực trời mây.
Mang kiếm giữa không trung đi ngàn dặm, Động Đình kinh động lão long ngủ say.